Vẹn nguyên tấm lòng với biển…

Ngày đăng: 02/04/2014

Chục năm qua, không kể nắng hay mưa, mùa đông hay mùa Hè, người dân xóm chài phường Thọ Quang, quận Sơn Trà, TP Đà Nẵng thấy lão ngư Nguyễn Cửi (85 tuổi) cặm cụi đi dọc bờ biển nhặt cắt từng sợi cước nằm vương vãi, ngổn ngang trên bãi biển để không bị sóng đánh cuốn vào chân vịt của tàu cá…

 Những bước chân không mỏi

Mùa đi biển, xóm chài Thọ Quang nhộn nhịp và sầm uất khác thường. Ghe thuyền cập bến mang về hải sản tươi rói… nhanh chóng được chuyển tới nơi tiêu thụ, để lại trên bãi biển hỗn độn, nham nhở nào là cước rách, bao bì, phao nát… Đập vào mắt chúng tôi, hình ảnh một ông lão mặc bộ quần áo bạc màu, mang dép nhựa, đội mũ đen, đeo kính trắng, trên tay cầm một con dao nhỏ đi tới, đi lui rồi thi thoảng lại cúi xuống cặm cụi dùng con dao nhỏ cắt những sợi cước bị cát biển vùi sâu. Hỏi những người dân sống quanh đó thì được biết, cụ là một lão ngư “chính hiệu” đã “nghỉ hưu” và cái “hành động” mà những kẻ “ngoại đạo” như chúng tôi cho là kì quái ấy diễn ra cả chục năm rồi.

Ngày qua ngày, cụ Nguyễn Cửi vẫn cần mẫn đi dọc bờ biển phường Thọ Quang,
quận Sơn Trà, TP Đà Nẵng để nhặt cước.

Một ngày với lão ngư Nguyễn Cửi bắt đầu từ 7 giờ sáng, lão ra bãi biển nhặt nhạnh từng sợi cước rồi cắt nát ra để không bị sóng đánh cuốn vào chân vịt của tàu cá. Trưa lão về nhà ăn cơm, chiều đi tiếp đến nhá nhem tối. Trừ những ngày mưa to gió lớn và những lúc ốm đau bởi tuổi già sức yếu, còn lại, lão như thổ địa ở bãi biển, rà soát không sót một mét đất nào. Có dịp tiếp chuyện, cụ Cửi cho biết, lúc còn sức khỏe, cụ là ngư dân ở vùng này. Sau bao năm vật lộn cùng sóng gió mưu sinh, bám biển theo di huấn cha ông, giờ tuổi cao đành nghỉ ngơi để cháu con tiếp nối nghề đi biển. Nhưng tấm lòng với biển quê nhà vẫn vẹn nguyên, cụ chọn công việc nhỏ nhưng rất ý nghĩa, đó là đi cắt và nhặt cước. “Cả đời bám biển, giờ thấy biển ô nhiễm cũng chạnh lòng lắm. Thôi thì còn sống làm gì được thì làm…”, lão bộc bạch.  Mỗi ngày, cật lực lắm, lão góp nhặt và bán được 20 nghìn tiền cước. Số tiền ấy, lão để mua kẹo bánh cho lũ trẻ trong làng biển này. Nhiều người bảo lão ngớ ngẩn, già rồi không chịu ở nhà cứ ra với gió biển, sóng biển. Lão chỉ cười, công việc ấy với lão là niềm vui. Lão thấy khỏe hơn, sống được đến tận bây giờ.

Nỗi niềm nơi chân sóng

Thi thoảng trong lúc trò chuyện, cụ đăm đăm đôi mắt dõi ra phía biển thở dài: “Hồi tôi còn nhỏ, biển trong và đẹp lắm. Đồng ý vẫn có nhiều rác nhưng chủ yếu là rong rêu, vỏ ốc, sò, xác cá và các động vật biển. Nhưng giờ biết bao thứ từ ni-lông đến cước, cả sắt thép. Thấy biển mỗi ngày thêm ô nhiễm mà buồn…”. Mặc dù những năm gần đây, thành phố Đà Nẵng quyết tâm bảo vệ môi trường, nhưng người dọn, người xả làm sao cho xuể. Xử lí đằng ngọn mà không cắt được cái gốc. Dọc theo bờ biển, nhiều bà con vẫn lén lút đổ rác làm cảnh quan, môi trường bị ảnh hưởng nặng nề. Nhiều lần bắt gặp, cụ nhắc nhở, họ bảo: “Biển là của chung, nhà cụ  đâu mà giữ. Nếu tôi sai, đã có pháp luật, cụ đừng xen vào?”.

Cụ lo nhất là sức khỏe yếu dần, mà thế hệ kế cận ở khu vực biển Thọ Quang nói riêng và Đà Nẵng nói chung còn thờ ơ với môi trường biển quá. Ngày ngày vừa nhặt cước, cụ vừa nhặt túi ni-lông và đồ phế thải bỏ vào nơi quy định. Cụ mong mọi người ý thức và trách nhiệm hơn trong việc bảo vệ biển và môi trường biển. Trong nắng trưa, tôi thấy nụ cười móm mém của cụ đẹp bội phần. Vác bao cước nhỏ trên vai, cụ về nhà với bữa trưa đang đợi. “Sống không phải cho ta hôm nay mà cho con cháu ngày mai. Người miền biển sống vì biển thì chết cũng vì biển, đó là tâm niệm sống của cụ.

Nguồn: Báo Người cao tuổi/ 01/04/2014, Gia Ly