Chùm thơ Tạp chí Văn nghệ quân đội tháng 1-2014

Ngày đăng: 15/01/2014

 

NGUYỄN THỊ MAI

Trước nghĩa trang Trường Sơn

 

Các anh nằm như mũ úp cửa Trường Sơn

Trắng những khoảng đồi… hàng hàng bia mộ

Rừng đang trưa ào ào lá đổ

Phăng phắc trên đầu mây trắng trời xanh

 

Từ quê nhà em vào viếng các anh

Thắp nén hương dâng, biết mình đến muộn

Hơn hai mươi năm im rồi tiếng súng

Vạn chân hương đi trước đã ken dày

 

Lạy hương hồn các anh, chị nằm đây

Xin cho em được cúi đầu trước mộ

Bó nhang quê em thắp nơi đầu gió

Hương khói nhẩn nha đưa em đến từng người

 

Có nhắn gì không nói được bằng lời

Nói bằng gió em gói về cho mẹ

Mẹ chỉ ước có một lần vào đây

Gọi tên anh của thời trai trẻ

 

Mẹ mắt mờ, tóc bạc, tay run

Ngồi bậc cửa những chiều sương lạnh

Ngóng về phía hoàng hôn

Chỉ tin các anh trở về từ phía ấy…

Nhưng chỉ lặng yên. Trắng những khoảng đồi

Hồn tử sĩ u trầm trong cõi vắng

Lặng lẽ mà không yên lặng

Em nghe đoàn quân đi trong lòng đất trùng trùng

 

Nghe một thời bom đạn chuyển rung

Đồi nham nhở, khói napan khét lẹt

Rừng vang lên tiếng cười và tiếng hát

Đường ra chiến trường rầm rập tuổi hai mươi

 

Bao người đi giờ đã về rồi

Các anh nằm lại với trời xanh Quảng Trị

Đầu gối dải Trường Sơn

Mắt nhìn ra bể

Cát trắng, gió Lào ru vỗ ngàn năm

 

Mai em về miền Bắc xa xăm

Gió và cát theo em về với mẹ

Thắp thêm nén hương, gọi anh khe khẽ

Thương mãi cánh rừng trắng tuổi hai mươi.

 

TRẦN DANH TU

Nhớ anh

Kính tặng hương hồn các anh hùng liệt sĩ

 

Không phải anh thì chính là tôi

Hóa mộ vô danh vào núi rừng năm ấy

Quầng lửa trùm lên, phía quân thù rụi cháy

Anh lặng im từ đó mãi không về

 

Quá nửa đời mà tôi vẫn còn nghe

Tiếng xào xạc lá ngụy trang ra trận

Súng giương cao anh lựa tìm hướng bắn

Dấu chân in đâu đó mọi chiến hào

 

Cơm chiến trường thấp thoáng ánh trăng sao

Anh luôn đợi kíp trực ăn lần cuối

Hết cơm chia thì lương khô bẻ vội

Nước gạo màu khuya sớm cũng chờ nhau

 

Mộ anh đây thanh khiết một màu

Bát hương nhỏ nhang đỏ thơm đều đặn

Nhưng không thể gắn cốt xương lành lặn

Như cha cho mẹ góp ủ tháng ngày

 

Có rất nhiều đồng đội chưa về đây

Chưa có vòng hoa nơi chính mình yên nghỉ

Ta đã cùng nhau sẻ chia tình đồng chí

Biết lặng thầm cho Tổ quốc vinh quang.

 

 

 

 

ST (Ảnh minh hoạ)

 

NGÔ THẾ LÂM

Lá thư Trường Sa

                           

Em hỏi: Trường Sa xa không anh?

Nơi ấy có gì vui, buộc đời anh với biển?

Lá thư chạm đất liền, mặn mòi lời thương mến

Em thấy cả chân trời vời vợi giữa trùng khơi

 

Thương nhớ ngập vành môi

Em thèm nghe anh kể

Mỗi sáng mỗi chiều luống cà, luống cải

Cái chuyên cần đậm chất lính rất duyên

 

Có gì đâu em, lính đảo hồn nhiên

Khi Tổ quốc treo mình chênh vênh đầu ngọn sóng

Anh vẫn đứng hiên ngang giữa biển trời lồng lộng

Đắp lớn những hình hài từ máu thịt cha ông

 

Đảo nổi, đảo chìm Tiên Nữ, An Bang

Song Tử, Sinh Tồn, nơi đâu cũng hùng thiêng tên đất

Đến Sơn Ca, gặp tuổi hai mươi hiền lành, chân chất

Những nụ cười ấm khoảng trống mênh mông

 

Chân anh đi qua Gạc Ma mùa bão giông

Lại nhớ nắng tháng năm say nồng nhuộm đỏ Trường Sa Lớn

Đá Lát, Phan Vinh, lính đảo yêu đời lắm

Một lá thư tình mà xao xuyến cả mùa thu

 

Hải âu tung trời, cánh trắng lao xao

Một tiếng gà trưa cũng thành giai điệu

Ghi ta một dây vẫn nồng nàn, diệu vợi

Gửi nhớ đến phương nào, xa lắc xa lơ

 

Cây phong ba ngực trần góp gió, đọng nhành thơ

Thương em đợi mong nẻo về miết mải

Anh thèm vô cùng bàn tay con gái

Nỗi nhớ rất gần, cứ ngỡ chạm môi ngoan

 

Những lúc biển bình yên

Trang giấy ngập ngừng, dòng yêu thương viết vội

Đừng cười nhé em, lính vụng về câu nói

Nên cánh thư nào cũng vị mặn xa xăm…

(Nguồn: vannghequandoi*com*vn).